truyện ấn công đức
Ở miền bắc Ấn Độ, thuật ngữ "bhabhi" thường được sử dụng để xưng hô với chị dâu. Nhưng bên cạnh đó, cũng được sử dụng mềm dẻo hơn như cách tôn trọng khi xưng hô với một phụ nữ lớn tuổi đã kết hôn. Tuy nhiên, nó thực sự là kiểu từ ngữ gây tranh cãi
Vieclam24h.vn - Công Ty Cổ Phần Việc Làm 24h. Trụ sở: Tòa nhà Siêu Việt, 23 Trần Cao Vân, Phường Đa Kao, Quận 1, TP Hồ Chí Minh Chi nhánh: Tầng 12A, Tòa nhà Center Building, Số 1 Nguyễn Huy Tưởng, Quận Thanh Xuân, Hà Nội.
Truyện tiếng anh; Vetala trong thần thoại Ấn độ là một linh hồn chuyên Posted by Sưu tầm ĐỌC THÊM. Thần thoại Ấn Độ - Hindu Đức vua Daksha và vợ ngày là hoàng hậu Prasuti mong Posted by Sưu tầm ĐỌC THÊM. Thần thoại Ấn Độ - Hindu
NSƯT Trần Hoàng Yến (vai Kiều) đã thể hiện thành công chuyển tâm lý của Kiều từ một cô gái hồn nhiên trong sáng với mối tình với Kim Trọng, đến đau khổ chấp nhận vùi thân nơi lầu xanh, và rồi rũ bỏ tất cả khổ đau để trở về là một nàng Kiều đầy vị tha, yêu thương.
Sự vĩ đại và thịnh vượng mà Khang Hi mang lại cho đất nước đã kéo dài đến đời con Ung Chính và đời cháu Càn Long. Chính vì thế, những bi kịch xảy ra dưới triều đại Khang Hi chắc chắn sẽ vô cùng gay cấn và có nhiều thứ đáng bàn tán. Số vợ con lên đến hàng chục, thậm chí hàng trăm Độ sống lâu, sống thọ của Khang Hi tỉ lệ thuận với số đào hoa của ông.
Frau Sucht Mann Sie Meint Es Ernst. Thông tin truyện Ấn Công Đức Đánh giá từ 35 lượt. Truyện Ấn Công Đức nói về Tô Lâm An và Mục Cẩm Vân đại náo hôn lễ của Thiệu Lưu Tiên, khiến bà ta nổi cơn thịnh nộ. Sự xuất hiện của Mục Cẩm Vân đã khiến Tiểu Thiền hoảng hốt vô cùng, nàng không biết rốt cuộc ai mới là ca ca của mình. Oán khí nổi lên ngút trời khiến Tiểu Thiền như sa vào ma hóa. Cuối cùng, Tô Lâm An đã tìm được phần cơ thể bị phong ấn của Thiên Ma. Dưới sức ép của Thiệu Lưu Tiên, Tô Lâm An phải nhanh chóng tìm cách đưa mẹ nàng ra, nhưng việc phá giải phong ấn phải cần đến cả sự phối hợp từ cơ thể của mẹ nàng. Thiên Ma bị phong ấn, giày xéo cả nghìn năm liệu còn có thể gắng gượng qua được ải này? Ngàn năm trước, khi tu chân giới hùng mạnh, ma giáo liên tục bị chính phái truy lùng đuổi giết ráo riết, Khương Chỉ Khanh — một kiếm tu của Tàng Kiếm Sơn, một trong những môn phái tu đạo hùng mạnh nhất — không may bị Ma giáo bắt giữ, lại được cháu gái của giáo chủ Ma giáo Tô Lâm An cứu giúp. Sau khi thoát khỏi Ma giáo, tu vi của Khương Chỉ Khanh đột nhiên tăng lên nhanh chóng, phi thăng thành thượng tiên. Sau đó Ma giáo bị đuổi cùng giết tận, Tô Lâm An trở thành người duy nhất may mắn còn sống sót của ma giáo. Khương Chỉ Khanh nhận lệnh đưa phân thân của mình cầm tiên lệnh trở về hạ giới để truy sát Tô Lâm An. Trước khi chết, nguyên thần của Tô Lâm An bị các oán khí từng chết trong tay nàng cắn nuốt, lại được một miếng ngọc vuông có khắc hình bồ đề cứu, cũng bị miếng ngọc đó hút vào. Khi đó nàng không hề biết, miếng ngọc vuông khắc hình bồ đề kia vốn là thần khí ấn Công Đức của thượng giới, Khương Chỉ Khanh vì muốn cứu nàng khỏi kết cục hồn phi phách tán vĩnh viễn không được đầu thai nên đã trộm nó, đắc tội với các tiên môn, chịu kết cục thảm hại. Ngàn năm sau, Tô Lâm An tỉnh lại trong hình hài một thanh kiếm đồng gỉ sét, bị ấn Công Đức giam cầm và không thể thoát ra được. Kể từ đó, nữ ma đầu Tô Lâm An oai phong môt thời phải sống nương nhờ vào thân kiếm sứt mẻ và phải hành thiện tích đức, làm nhiều việc tốt để thắp sáng ấn Công Đức thì mới có hy vọng được hồi sinh. Vấn đề là bây giờ nàng chỉ là một thanh kiếm mẻ, nguyên thần cũng không thể rời khỏi thanh kiếm quá xa, nàng đâu thể làm việc thiện tích đức cho được. Tô Lâm An quyết định sẽ dụ dỗ một người về làm “chủ nhân” dạy hắn tu luyện để hắn thay nàng làm việc thiện, thế nhưng lại chẳng có ai nhìn thấy nàng, người thường không, kẻ tu đạo cũng không. Trong lúc nàng tuyệt vọng thì lại gặp được Mục Cẩm Vân, một thiếu niên kiếm tu của một Tàng Kiếm không hề giống trong ký ức của nàng. Thiếu niên này bề ngoài thì thiện lương, sáng sủa nhưng vì muốn sức mạnh lại tự nguyện nuôi cổ Phệ Tâm trong người, đến một giai đoạn sẽ tự đoạn thất tình lục dục, máu lạnh vô tình lục thân không nhận. Bản chất của người này lại khốn nạn không từ thủ đoạn, thuần thục mánh khóe lừa lọc lại giỏi diễn kịch người tốt. Thế nhưng hắn lại là người duy nhất thấy được nàng, vì thế nàng đành phải nhẫn nhịn đi theo hắn để tìm cơ hội trở mình. Hành trình dài phía trước có những điều gì mới lạ chờ đón hai người? Có phải giữa hai người họ có một mối liên hệ nào đó không? Rốt cục Mục Cẩm Vân có quan hệ gì với kẻ thù kiếp trước của Tô Lâm An, Khương Chỉ Khanh? Có thể ban đầu bạn sẽ cảm thấy Tô Lâm An có vẻ hơi yếu đuối, hơi tiểu bạch thỏ trước mặt Mục Cẩm Vân, không hề tương thích, logic với hình tượng nữ ma đầu tác giả xây dựng đầu truyện. Nhưng như mình thấy, thứ nhất, Tô Lâm An trong hình hài một thanh kiếm mẻ vô tác dụng vốn đã yếu thế trước Mục Cẩm Vân, đối tượng để nàng nhờ cậy. Hơn nữa nàng vốn là một người thẳng thắn lại càng không đấu lại kẻ lắm mưu nhiều kế như hắn. Thứ hai, Tô Lâm An không hề liễu yếu đào tơ, bản chất nàng là kẻ mạnh, từng giết qua vô số người nên việc nàng không mạnh mẽ cưỡng ép Mục Cẩm Vân nhận chủ và làm theo ý nàng chẳng qua là do ấn Công Đức không cho phép nàng làm điều ác nếu nàng muốn hồi sinh thôi. Danh sách các truyện hay cho bạn đọc tiếp Gió ấm không bằng anh thâm tình Cây kim sợi chỉ Chàng rể đại gia Chọc tức vợ yêu - Mua một tặng một Thay chị lấy chồng Ông bố bỉm sữa siêu cấp Đức Phật và nàng Rất hay! Bà chủ cực phẩm của tôi Ám hương Long tế Vợ boss là công chúa Siêu đại gia trong trường học Tay ôm con tay ôm vợ Chàng rể phi thường Yêu anh từ trang giấy Chàng rể cực phẩm Boss nữ hoàn mỹ Cận vệ của người đẹp Long vệ siêu đẳng Long tế chí tôn Long thần tại đô Cô vợ ngọt ngào có chút bất lương Trọng sinh hào môn Anh hai đừng chạy! Linh vũ thiên hạ Cô vợ tái sinh Người thừa kế hào môn Phàm nhân tu tiên Bách luyện thành thần Ma đạo tổ sư Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi Tình nhân của tổng tài Vệ sĩ bất đắc dĩ Thần y ở rể Cô dâu bị chiếm đoạt Em là thế giới của anh Đệ nhất sủng Vương phi đa tài đa nghệ Tam thốn nhân gian Ma đế truyền kỳ Cưng chiều cô vợ quân nhân Cuồng thám Danh sách chương Chương 1 TIỀN DUYÊN Chương 2 QUÁI LẠ Chương 3 TÊN KHỐN NẠN Chương 4 GIÁ TRỊ Chương 5 CÓ BỆNH Chương 6 LÒNG DẠ ĐỘC ÁC Chương 7 TẰM CON Chương 8 MỸ NHÂN Chương 9 CÔ TÔ THIỀN Chương 10 THẤT BẠI Chương 11 ĐỆ NHỊ THIÊN HẠ Chương 12 TẰM CON Chương 13 CỐ HƯƠNG Chương 14 HUYỄN CẢNH Chương 15 KIẾM Ý Chương 16 CỦ CẢI ĐÓI BỤNG Chương 17 ĐỘC ÁC Chương 18 ĐOẠT XÁC Chương 19 Chương 19HÂM MỘ Chương 20 BÀ LÃO Chương 21 KẸO Chương 22 MẶT TRÒN Chương 23 CHỨNG RỐI LOẠN ÁM ẢNH CƯỠNG CHẾ Chương 24 TAY CHÂN Chương 25 QUA CẦU RÚT VÁN Chương 26 ẾCH NGỒI ĐÁY GIẾNG Chương 27 CẢI TÀ QUY CHÍNH Chương 28 TIỂU SƯ ĐỆ Chương 29 VÔ TÂM Chương 30 KIẾM NÔ Chương 31 CỦ CẢI TINH Chương 32 LINH VẬT Chương 33 CỦ CẢI ĐẠI TIÊN Chương 34 NHẬP MA Chương 35 TUYỆT VỌNG Chương 36 XEM KỊCH Chương 37 XỬ LÝ Chương 38 TRỞ NGẠI Chương 39 ĐIỀM DỮ Chương 40 XẤU XÍ Chương 41 ĐẠI TIÊN PHÙ HỘ Chương 42 LO ÂU Chương 43 KHÔNG ĐÁNG ĐỂ LO LẮNG Chương 44 BẰNG LÒNG Chương 45 CÔNG ĐỨC TRÀN ĐẦY Chương 46 ĐÁNH NGƯỜI Chương 47 CHỖ DỰA Chương 48 LƯỢNG KIẾM SƠN Chương 49 THỪA NHẬN Chương 50 THÁCH ĐẤU
Chương 575ĐẠI NẠN Sau khi Mục Cẩm Vân và hai người bạn nhỏ của hắn cắn xé nguyên thần lớn mạnh của Lăng Nguyệt xong thì đều chìm vào giấc ngủ. Tô Lâm An lấy một ít nguyên liệu ra từ trong Vũ Thương rồi lại lựa qua lựa lại trong bụng thú Phệ Căn, tìm ra một vài thứ có thể dùng được để bố trí một trận pháp kết giới xung quanh ô xương. Cây ô xương này có liên hệ thần hồn với Ma quân Phệ Hồn. Rốt cuộc nàng cũng không thể giết sạch sinh linh của Ma giới, thế nên cũng không thể hủy diệt triệt để cái ô xương này mà chỉ có thể dùng trận pháp để vây nó lại, cố định trên chiếc linh thuyền sứt mẻ này. Mà giương ô trong bụng thú Phệ Căn thì còn có thể che chắn được chất dịch ăn mòn kia. Những ngày tiếp theo, Tô Lâm An vừa dưỡng thương, vừa chỉ bảo tu sĩ của trấn Thanh Thủy tu hành. Nàng dựng lên một học đường ở vị trí của quán trà cũ ngoài cổng trấn Thanh Thủy. Từ lúc bắt đầu ngày mới cho đến khi hoàng hôn buông xuống, nàng đều truyền dạy kiến thức ở đó. Tư chất của tu sĩ thế hệ trước ở trấn Thanh Thủy đều rất kém, nhưng trong thế hệ mới lại có không ít người có tư chất xuất chúng. Trước kia nàng thích đọc sách, tinh thông luyện khí, luyện đan và phù văn trận pháp, những cái khác như luyện thể, đao, kiếm, nhạc cụ, thậm chí là cầm kỳ thi họa nàng cũng đều biết một chút. Trong mắt đám tu sĩ ở trấn Thanh Thủy thì dường như chẳng có gì là nàng không làm được. Trong lòng bọn họ, nàng giống như thần linh. Ban đêm, Tô Lâm An quay về lá Ngưng Băng để dưỡng thần, thỉnh thoảng lấy bản đồ Sơn Hà ra xem đi xem lại những nơi phong ấn, cũng đã khoanh vài vòng trên đó. Gần đây, trên bản đồ Sơn Hà đã phát sinh thêm nhiều thay đổi không phải do con người làm ra. Ấn Công Đức nói, đây là điềm báo của việc Thiên đạo sụp đổ. Việc mà nàng cần làm bây giờ chỉ là chờ đợi. Chờ đến khi Thiên đạo mất kiểm soát, sức mạnh quy tắc yếu đi, nàng không phải chịu sự áp chế của nó nữa hoặc sự áp chế giảm đi thì việc giải trừ phong ấn để cứu mẹ nàng sẽ dễ như trở bàn tay. Nhưng quá trình này dài như thế nào, Tô Lâm An đã thầm tính toán trong lòng. Trăm năm, ngàn năm, vạn năm? Nàng không thể thực sự chờ đợi được lâu như vậy. Bây giờ, điều nàng phải làm trước tiên đó là chờ Mục Cẩm Vân tỉnh dậy rồi mới tính đến chuyện khác. Ngày hôm nay, trong học đường. “Đại tiên, khi nào ngài dạy kiếm pháp cho chúng con?” Hồ Viêm Chi hỏi. “Người dạy kiếm pháp cho các ngươi không phải ta.” Tô Lâm An lắc đầu, nói “Hắn vẫn chưa tỉnh.” “Mục sư phụ lại bệnh rồi ư? Ngài ấy yếu ớt thật, chậc chậc.” Một nhóc con khoảng bốn, năm tuổi nói với vẻ nghiêm túc, “Ngài bảo Trữ thúc thúc làm nhiều đồ ăn ngon vào để tẩm bổ cho ngài ấy đi!” Nó còn cầm một thanh kiếm gỗ trong tay, chém hai nhát trông rất ra dáng rồi nói tiếp “Cơ thể khỏe mạnh rồi mới có thể dạy kiếm pháp cho chúng con.” “Vậy chúng ta ngày ngày cầu đại tiên phù hộ để ngài ấy mau chóng khỏe lại.” Nói rồi, một đám nhóc con lấy hương từ trong túi ra một cách rất tự nhiên, sau khi cắm chắc vào củ khoai tây thì mang đến đặt trên cái bàn trước mặt Tô Lâm An. Thiếu niên Hồ Viêm Chi thích kiếm thuật nhất còn đặt một củ cải khắc hình Mục Cẩm Vân lên bàn, “Hồng Phù tỷ tỷ nói như thế này sẽ nhanh khỏi hơn. Con cung phụng Kiếm Tiên, sau này luyện kiếm sẽ luôn được suôn sẻ.” Khóe mắt Tô Lâm An giật khẽ. Chẳng phải trước đây khi ngươi cầu ta chúc phúc, còn nói một kiếm của ta có thể chém nứt trời cao sao? Chưa được bao lâu đã chuyển sang bái Mục Cẩm Vân rồi! Nhưng đúng là cứ dăm ba bữa Mục Cẩm Vân lại bị thương, mà còn đều là vì nàng. Nếu như có niệm lực tinh khiết để chống đỡ thì cũng là một chuyện tốt với hắn. Nàng cười, “Nếu như hắn tỉnh lại sẽ nhận ngươi làm đại đệ tử.” Hồ Viêm Chi tức thì trưng ra vẻ mặt buồn rười rượi. Cậu bé xòe tay ra, để lộ ra một mảnh lá trúc “Con vẫn chưa chinh phục được luồng kiếm khí này.” Chiếc lá trúc mang kiếm khí ấy như một con cá nhỏ, bơi qua bơi lại linh hoạt trong lòng bàn tay cậu bé. Dường như cảm nhận được ánh nhìn của Tô Lâm An, con cá nhỏ bèn nhảy vọt lên luôn. Cậu bé vội vã chụp lấy mới có thể giữ chặt con cá đó trong lòng bàn tay. “Mục tiền bối nói chờ cho đến khi con chinh phục được nó mới nhận con.” Ngày nào Hồ Viêm Chi cũng so tài với luồng kiếm khí ấy, trên người đã đầy vết kiếm. Tính cả những ngày tu luyện trong lá Ngưng Băng, cậu bé đã kiên trì được năm năm. Cũng chính vì điều đó mà trông cậu bé trưởng thành hơn nhiều so với trước đây. Từ một nhóc con răng trắng môi hồng trở thành một thanh niên chín chắn, chỉ có ở trước mặt đại tiên mới để lộ ra tính cách trẻ con. Tuy vậy, Hồ Viêm Chi đã khổ luyện năm năm nhưng vẫn chẳng thể khống chế hoàn toàn luồng kiếm khí này. Giống như vừa nãy, con cá nhỏ suýt nữa đã nhảy ra khỏi lòng bàn tay cậu bé. Cậu bé chắp hai tay lại giống như đang hành lễ, “Củ cải đại tiên, con không muốn đi cửa sau.”. Tô Lâm An “…” Trước đây Mục Cẩm Vân cảm thấy Hồ Viêm Chi bám riết lấy nàng thật là phiền, cố ý tạo ra một luồng kiếm khí để tách cậu bé ra. Kiếm thuật của hắn xuất quỷ nhập thần, cho dù chỉ là một luồng kiếm khí nhỏ nhoi cũng ẩn chứa kiếm ý to lớn. Đối với một đứa trẻ như Hồ Viêm Chi mà nói, muốn lĩnh ngộ được ý nghĩa sâu xa trong đó và muốn chinh phục nó không phải là điều dễ dàng. Nàng thấy được những vết kiếm trên khắp người cậu bé. Những vết thương đó là sự kiên trì và lý tưởng của cậu bé. “Vạn sự khởi đầu nan…” Một thiếu nữ mười lăm mười sáu tuổi ở bên cạnh đẩy Hồ Viêm Chi ra, cười tủm tỉm, “Mãi không khởi đầu được thì mãi khó.” Chẳng phải sao, cậu ta đã đấu tranh với luồng kiếm khí này lâu như vậy rồi mà vẫn chưa thu phục được nó, thảm thật sự. Cô bé luôn cảm thấy Hồ Viêm chẳng có thiên phú kiếm đạo gì cả, chi bằng tỉnh ngộ sớm chút, học một cái khác đi. Luyện đan không tốt sao? Trận pháp cũng rất thú vị mà! Suốt ngày ép buộc hành hạ bản thân đến mức mình đầy thương tích, nhìn như kẻ dị hợm. Tô Lâm An nhớ ra cô bé này. Cô bé tên là Kim Nguyên Bảo, dung mạo cực kỳ ngọt ngào xinh xắn, dáng người thì yểu điệu, còn nhỏ tuổi mà đã có đường cong rõ nét, vừa gợi cảm vừa ngây thơ, là một tiểu mỹ nhân dung nhan mỹ miều. Lần trước cô bé cầu nguyện ở chỗ nàng, cầu một đức lang quân như ý, chỉ mong làm uyên ương chẳng cầu làm thần tiên. Kim Nguyên Bảo lấy một hộp gỗ ra, trong đó có ba viên đan “Đại tiên, đây là đan dược con đã luyện hôm qua. Con đã tự sửa công thức, ngài xem thế nào.” Những viên đan dược đen thui còn vương một chút mùi cháy khét. Tô Lâm An nghe cô bé đọc tên những dược thảo trong công thức luyện đan ra, rồi hỏi cách luyện chế một cách kỹ càng, sau đó mới nói với giọng buồn cười “Công thức biến đổi không có vấn đề gì lớn, nhưng linh đan đã biến thành độc đan, ngươi đã nghĩ ra nguyên nhân chưa?” Công thức sửa thế không sai, Kim Nguyên Bảo vui vẻ ra mặt. Nhưng nghe thấy hai chữ “độc đan” thì cô bé tức thì trợn trừng mắt, “Có độc? Con đã cho thỏ dùng thử, không có độc.” “Độc làm tê liệt nguyên thần.” Những con thỏ thử thuốc đều là động vật thông thường có linh trí thấp, tất nhiên là cô bé không thể nhận ra được việc nguyên thần của chúng đã bị tê liệt. Trong đám trẻ ở trấn Thanh Thủy, tư chất của Kim Nguyên Bảo không tốt lắm, giờ tu vi mới đến Trúc Cơ, mà cô bé cũng không dốc lòng vào việc khổ luyện. Có điều cô bé rất có hứng thú với luyện đan, trong những buổi luyện đan, cô bé đều nghe giảng cực kỳ nghiêm túc. Kim Nguyên Bảo còn dự định sau khi được đại tiên công nhận thì sẽ hào phóng đưa thuốc cho Hồ Viêm Chi, nhưng không ngờ thứ cô bé luyện ra không phải là thuốc mà là độc. Kim Nguyên Bảo tức thì ủ rũ, yên lặng cúi đầu rồi lùi sang một bên. Hồ Viêm Chi ở bên cạnh khẽ an ủi cô bé “Không sao, về xem lại cẩn thận xem sai ở đâu rồi luyện lại là được.” “Hết dược thảo rồi.” “Ta định vào núi luyện kiếm, nhân tiện đi hái thuốc cùng ngươi cũng được.” . “Nhân tiện đi cùng ta?” Kim Nguyên Bảo vừa mỉm cười, nghe vậy lập tức chau mày bĩu môi, tỏ ra hơi tức giận. Hồ Viêm lập tức nghiêm mặt nói “Nhân tiện luyện kiếm.” Dưới sự che chở của nàng, những đứa trẻ này như sống ở chốn thế ngoại đào nguyên. Cho dù trước đây có mấy lần gặp phải cảnh ngộ khó khăn nhưng cũng do những người lớn chống đỡ. Chúng chưa từng phải đối mặt trực diện với nguy hiểm, không biết thế gian hiểm ác. Tô Lâm An thích nhìn những gương mặt tràn trề sức sống này. Khác với thế giới bên ngoài, trong mắt chúng có ánh sáng. Nhưng mà ở cái thế giới ăn thịt người ngoài kia, chính là bóng tối vô biên vô tận, lúc nào cũng có thể nuốt chửng chùm ánh sáng này. Xem ra, vẫn phải mở thêm một môn học nữa, phải cho đám nhóc chưa từng rời khỏi trấn Thanh Thủy này biết thế giới bên ngoài rốt cuộc như thế nào. Tô Lâm An hạ quyết tâm để mọi người hiểu được tình hình của thế giới bên ngoài, nhưng kết quả là nàng vừa dạy được hai ngày thì phát hiện ô xương chấn động. Hạt giống treo trên chiếc ô xương cũng lắc lư, lúc va vào chiếc ô còn phát ra tiếng loảng xoảng. Nàng ra ngoài xem xét, vừa ra đã nghe thấy tiếng Ma quân Phệ Hồn vọng tới “Ngươi ra ngoài rồi? Gần đây, bên ngoài không được yên ổn lắm.” “Trong hư không, đá Thiên Vẫn rơi xuống ngày càng nhiều, có một ít nện trúng Kiến Mộc khiến cây bốc cháy, có vài chục hạ giới bị liên lụy đã biến thành biển lửa.” Hạ giới bị hủy, linh khí ở một vài thượng giới cũng bị ảnh hưởng. Tình hình của thượng giới hiện giờ cực kỳ hỗn loạn, mọi người đều chạy về vùng có linh khí dồi dào. Các nơi nổ ra xung đột không dứt, khắp nơi đều là chiến trường. “Thiên tai không ngừng xảy ra, hơn nữa mức độ nguy hại cực lớn, không chỉ là người thường mà ngay cả tu sĩ cũng khó lòng chống đỡ.” “Linh thú nổi điên, cho dù là linh thú ăn cỏ vốn dịu ngoan cũng trở nên dễ bị kích động, thích tấn công nhân loại.” Ông ta dừng lại một lúc rồi tiếp lời, “Biến hóa mấu chốt nhất là, khi phân thân xuống hạ giới, sẽ phải chịu ít áp chế hơn.” Trước đấy ông ta nói nhiều thế chỉ là để lót nền, câu này mới là quan trọng nhất. Hạ giới xảy ra nhiều điều bất trắc như vậy, tất nhiên tu sĩ thượng giới phải xuống dưới xem xét, xem có thể cứu vớt được gì không, như việc dập tắt biển lửa chẳng hạn. Trước đây đều là phân thân mang theo Tiên Sứ Lệnh để xuống hạ giới, hơn nữa còn không được thi triển pháp thuật quá mức cường đại để tránh phải chịu sự áp chế từ quy tắc Thiên đạo. Đâu ngờ lần này có phân thân của một tu sĩ suýt nữa đã vùi thân trong biển lửa, bản tôn của hắn vẫn luôn theo dõi, lúc nguy cấp đã chủ động ứng cứu. Hắn ta tưởng rằng mình sẽ bị cắn trả nên đã chuẩn bị sẵn tinh thần là sẽ bị thương, nhưng không ngờ cuối cùng lại chẳng hề bị thiên đạo trừng phạt. Phát hiện này khiến hắn cực kỳ khiếp sợ, sau đó hắn lại dè dặt thử lại mấy phen. Năm đó, hoang chủ Thu hoang giáng cho châu Vân Lai một chưởng, kết quả bản thân bị thương nặng, phải bế quan nhiều năm để dưỡng thương. Bây giờ, bọn họ ở trên thượng giới lại có thể can thiệp một chút đối với hạ giới, căn bản không cần phái phân thân xuống. Điều này khiến mọi người nhận ra, sức mạnh không thể mạo phạm của quy tắc Thiên đạo đã bắt đầu suy yếu. Mặc dù chưa biến mất nhưng nó đã không còn là điều không thể vi phạm nữa, đã có lỗ hổng để chui qua rồi. “Một thế lực có tên là Thiên Cơ Lâu đã xuất hiện. Bọn họ tiên đoán Thiên đạo sẽ sụp đổ, còn nói tất cả những chuyện này đều có liên quan đến Thiên Ma ở ngoại vực.” “Đại nạn sắp giáng xuống, Thiên Ma lại xuất hiện.” “Ta nghĩ, người bọn họ nói đến hẳn là ngươi.” Ma quân Phệ Hồn nói một cách chắc nịch.
Tác giả Thanh Sam Yên Vũ Trạng thái Dịch full Đọc từ đầu Khi tỉnh lại, Tô Lâm An phát hiện nguyên thần mình bị giam trong một thanh kiếm gỉ cùng với ấn Công Đức. Nàng gặp được Mục Cẩm Vân - một thiếu niên kỳ lạ, bề ngoài thì thiện lương nhưng bản chất lại xấu xa không từ thủ đoạn. Nhưng chỉ hắn mới nhìn thấy và nghe được mình nói, vì thế mà Tô Lâm An đành phải nhẫn nhịn, đi theo hắn hòng tìm cơ hội trở người đến trấn Thanh Thủy, lên núi tìm bảo vật và tình cờ cứu giúp hai ông cháu nọ, chính vì vậy mà đắc tội với Trương gia. Sau đó, hai người đi vào một cái giếng cây và liên tiếp gặp phải những chuyện ly trình dài phía trước có những điều gì mới lạ chờ đón hai người? Tại sao chỉ có Mục Cẩm Vân có thể nhìn thấy Tô Lâm An?
Chẳng mấy chốc mọi người đã thống nhất, phải tranh thủ lúc này mà giết chết Ma quân Phệ Hồn. Trữ Tần còn muốn nói gì đó, mấp máy môi mấy cái, cuối cùng đành ngậm miệng sau cái nhìn đầy tính ám chỉ của gia chủ Trữ gia. Bọn họ nói cũng đúng. Sát khí trên người kẻ này quá nồng nặc, thực lực lại mạnh đến mức họ không thể tưởng tượng nổi, bọn họ hoàn toàn không thể khống chế được. Nếu không giết ông ta, hậu quả sẽ khó mà lường được. Không ai muốn chết cả. Hắn cũng không muốn. Hắn nhắm chặt hai mắt lại rồi lập tức mở ra, trong lòng đã thầm quyết định! Giết chết ông ta! “Ra tay!” Lệnh vừa ra, chỉ thấy đủ mọi công kích đã rơi xuống người Tô Tiễn đang nằm dưới đất, ánh sáng chói lòa đến mức hoa cả mắt. Nhưng điều khiến họ kinh sợ là, công kích của bọn họ căn bản không thể phá nổi lớp phòng ngự của Tô Tiễn. Trên tấm áo choàng đen của ông ta hiện lên ánh sáng mờ mờ, ánh sáng này vừa xuất hiện đã có thể hóa giải hết tất cả mọi sát chiêu. Ngay cả Hồng Phù và Lục Ý đều là cảnh giới Thiên Tiên mà cũng rất gian nan mới lưu lại được vài vết nhăn trên quần áo của ông ta, song chỉ trong chớp mắt, những dấu vết đó cũng tự mình khôi phục… Chỉ có bà Vương rút giày ra đập là trúng được mặt ông ta! Vì bà Vương mặc dù là tu vi Nguyên Anh kỳ, nhưng bình thường rất ít sử dụng linh khí hay phép thuật. Cái chiêu rút giày ra quất đó cũng không hề dùng đến linh khí, cho nên cũng không kích hoạt kết giới phòng ngự trên chiếc áo choàng, lúc này mới có thể đập trúng lên người Tô Tiễn. Bà dùng lực cũng mạnh lắm, thế nhưng mặt ông ta vẫn cứ trắng bệch chẳng khác gì trước đó, ngay cả một vết đỏ cũng không. Nói cách khác, bọn họ không chỉ không phá được phòng ngự trên quần áo của Tô Tiễn, mà ngay cả phòng ngự trên cơ thể ông ta cũng phải bó tay! “Vậy phải làm sao bây giờ.” Bà Vương sốt ruột đến độ nước mắt túa ra, giày trong tay bà vả lên mặt Tô Tiễn đôm đốp, bà vừa vả vừa kêu la, “Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?” Năm đó bán đồ ăn, gặp phải khách khứa không nói lý, bà cũng ngồi dưới đất kêu khóc y như thế. Hồng Phù nói “Hay là, đổ độc dược vào miệng ông ta?” Lục Ý lắc đầu, “Ông ta cũng giỏi về dùng độc, thân thể của ông ta càng là đã được tôi luyện trong độc dược. Độc của chúng ta chẳng làm gì được ông ta đâu.” Đây chính là chênh lệch giữa bọn họ ư? Người nằm yên ở nơi đó mặc bọn họ giết, bọn họ cũng không thể giết nổi. Sở Tài Nguyên nhanh mồm nhanh miệng “Các ngươi chẳng phải là cảnh giới Thiên Tiên rồi sao, lúc trước còn nói cảnh giới Thiên Tiên là cảnh giới tu vi cao nhất thượng giới, sao giờ…” Bỗng hắn thấy vẻ mặt Hồng Phù và Lục Ý đanh lại, bởi vậy cũng ý thức mình đã đắc tội đến người ta, ngượng ngùng ngừng lại không nói tiếp nữa. Cũng chẳng biết vì sao, lúc này nhìn Hồng Phù, trong lòng hắn luôn thấy có chút gì đó là lạ, cũng không dám nhìn thẳng vào mặt của Hồng Phù. “Chúng ta vừa mới đột phá Thiên Tiên.” Hồng Phù giải thích, mặt lạnh tanh. “Ma quân Phệ Hồn, đã đột phá cảnh giới Thiên Tiên sáu ngàn năm trước rồi.” “Giới chủ nắm trong tay cả một giới, tín đồ dưới tay đông đúc, ngàn ngàn vạn vạn, niệm lực hùng hậu giúp ông ta càng mạnh hơn.” “Chúng ta tuy đều là cảnh giới Thiên Tiên giống ông ta, nhưng chênh lệch trong đó…” Nàng dừng một lát, “Chẳng khác gì ngươi với Mục Cẩm Vân, ở giữa cách một trăm Tô Lâm An.” Hồng Phù biết về Mục Cẩm Vân cũng là do Sở Tài Nguyên nói lúc đã uống say khướt. Ban đầu giữa hắn và Mục Cẩm Vân không chênh lệch nhau là mấy, nhưng chỉ sau một thời gian ngắn ngủi đã bỏ lại hắn rất xa, tuổi còn trẻ đã đứng đầu châu Vân Lai, thủ đoạn độc ác, là kẻ thù lớn nhất của hắn. Hắn muốn báo thù. Nhưng Mục Cẩm Vân đã chết. Nhưng dù Mục Cẩm Vân đã chết, thì vẫn là ác mộng của Sở Tài Nguyên. Mỗi lần nhớ lại, hắn đều lạnh hết cả người, chỉ có khi rượu say gan lớn, mới dám mắng một hai câu. Lời so sánh của Hồng Phù đã gợi ra nỗi đau trong lòng Sở Tài Nguyên. Nếu là lúc trước, hắn đã cãi nhau với Hồng Phù luôn rồi, nhưng lúc này vừa mở miệng, chú ý tới vẻ mặt âm trầm của Hồng Phù, Sở Tài Nguyên ngơ ra không dám nói nữa. Hắn không biết mình chột dạ cái gì, chỉ có thể hừ một tiếng rồi thôi. Trữ Tần nói “Vậy mang ông ta đến miếu đi.” “Mùi hương trong miếu có thể an thần, hy vọng có chút tác dụng.” Quan trọng nhất là trong miếu khắp nơi đều treo tranh vẽ, vật trang sức, vật trang trí linh tinh của Củ cải đại tiên. Mong rằng mấy thứ đó có thể kích thích được đầu óc ông ta, để ông ta mãi chỉ là Tô Thừa Vận. “Được.” Bọn họ muốn đưa ông ta vào trong miếu, nhưng cũng không nâng lên nổi, cuối cùng, chỉ có thể để mọi người vào nhà đem tất cả mấy thứ tranh vẽ, vật linh tinh đều lấy ra hết, treo bên người Tô Tiễn, đủ được cả một vòng tròn, vây luôn ông ta vào giữa những bức họa. Vừa treo xong, mọi người đã thấy người bên trong khẽ động đậy. Ma quân Phệ Hồn mở mắt ra, sau đó, ánh mắt như bị dính chặt vào bức tranh treo trước mặt. Ông ta đứng dậy, chạm tay vào bức tranh, miệng gọi “An An.” Sau một khắc, ông ta vung tay lên, dùng tay làm đao, chém rơi bức tranh trước mặt, tay cũng xuyên thủng qua cuốn tranh. Trong lòng Trữ Tần giật thót, thầm kêu một tiếng “Không ổn!” Ông ta hủy đi bức tranh, ngay cả những bức tranh đó cũng không ngăn được ông ta, vậy thì kẻ thức tỉnh chính là Ma quân Phệ Hồn Tô Tiễn, không phải Tô Thừa Vận! Nhưng đúng lúc này, Ma quân Phệ Hồn đã mắng “Tranh vẽ, tranh vẽ, lại là tranh vẽ!” “An An nhà ta đâu, đi đâu rồi?” Ông ta giơ tay lên vươn ra, vạch giữa hư không lấy ra một màn ảo ảnh đầy trời lông chim trắng xóa, sau đó quát về phía ảo ảnh “Vũ Thương, chủ nhân ngươi đâu?” Vũ Thương, là món quà được chính Tô Thừa Vận tự tay luyện chế, đưa tặng cháu gái yêu Tô Lâm An làm quà sinh nhật. Nhưng thứ mà ông ta bắt lấy cũng không phải bản thể của Vũ Thương. Bản thể của Vũ Thương còn đang chở cả trấn Thanh Thủy, mà ông ta cũng không phải chủ nhân của Vũ Thương, lúc này mọi người còn đang ở ngoài trấn Thanh Thủy. Nếu cứ cưỡng chế bắt đến, trấn Thanh Thủy có thể sẽ bị hủy diệt. Thứ ông ta bắt là linh hồn của pháp khí. Tay không mà bắt được linh hồn của pháp bảo, lại còn không làm tổn thương đến bản thân pháp bảo, đó là bởi vì pháp bảo đó do ông ta luyện chế, ông ta vô cùng quen thuộc với nó, mà chính ông ta cũng có phép thần thông Diệu Pháp Chi Cố. Linh hồn của pháp bảo Vũ Thương là một chiếc lông vũ, nom vẻ ngoài cũng giống những lông chim màu vàng kim trên tấm áo choàng đen của Ma quân Phệ Hồn, nó rùng mình, làm một động tác lắc đầu, sau đó nói “Không biết.” Chủ nhân ở nơi nào, nó không biết. Lúc trước nó đi theo phân thân của chủ nhân, mà trên người người trước mặt này, cũng có một chút hơi thở của phân thân chủ nhân. Nhưng chủ nhân thực sự đã đi đâu, Vũ Thương và Sơn Hà Long Linh đều không biết, nó gọi cả Tiểu Bạch tới đây, nói “Chúng ta đều không biết.” Tuy rằng Tiểu Bạch không thích khí tức trên người Ma quân Phệ Hồn, nhưng nghĩ đến chuyện ông ta dù sao cũng là ông của chủ nhân nên cũng có vài phần thân cận, cố gắng khắc chế nỗi chán ghét của bản thân với hơi thở đầy tanh tưởi của người trước mắt, mắt long lanh nhìn Ma quân Phệ Hồn “Ông ơi, ông biết chủ nhân ở nơi nào không?” Tô Thừa Vận cả giận “Hỏi thừa, ta mà biết thì còn phải hỏi các ngươi!” An An của ông ta đã phải chịu biết bao đau khổ, sao đám thuộc hạ mà con bé thu phục được đều là một đám phế vật thế nào, không đứa nào dựa được vào hết. Nếu chỉ dựa vào vài cái pháp bảo này, liệu có đủ để bảo vệ an toàn cho An An của ông ta không? Vừa quát xong, Tô Thừa Vận lại tự cười, “Còn sống, An An vẫn còn sống!” Những lời này càng nói, vẻ mặt ông ta lại càng điên cuồng hơn, trông càng lúc càng bất thường. Nhưng cũng may ông ta không biến trở lại thành Ma quân Phệ Hồn, mà chỉ đứng đó thì thào, “Phải báo thù cho An An, tụ hồn, không chết, nó không chết…” Ông ta bước lảo đảo vào cổng trấn Thanh Thủy, sắc mặt đã khôi phục như thường. Ông ta cầm lấy một chiếc lông chim vàng kim thêu trên y phục của mình, vẩy một cái, giũ ra một ít mảnh bạch ngọc vụn, sau đó quay ngoắt lại, quát đám người trong trấn Thanh Thủy, “Các ngươi, ai là quản sự?” Quả thực trở mặt còn nhanh hơn lật sách. Gia chủ Sở gia cố trấn định lại, chậm rãi bước ra. Giao tiếp với kẻ điên điên khùng khùng này quá nguy hiểm, ông không thể để cho những người khác đi mạo hiểm. Tuổi ông đã cao, dù sao cũng phải làm gì đó cho mọi người. “Chính là tại hạ.” Tô Thừa Vận lạnh lùng nói “Phế vật.” Tu vi kém như thế, không phải phế vật thì là gì. “Dựng tượng trước cửa làm cái gì? Việc tốt theo đôi!” “Bên trái dựng của ta, bên phải dựng của An An, cần phải dùng thứ đá cao cấp nhất, mời thợ thủ công giỏi nhất!” “Còn đứng ngớ ra đấy làm gì, không mau đi làm đi!” Thủ hạ của ông ta không có ai vụng về đến như thế, nếu đây mà là thủ hạ của ông ta, ông ta đã sớm tát cho một cái chết tươi rồi. Đáng tiếc, đây là người của An An, ông ta không thể xử lý được, miễn cho chọc con bé không vui, sau này lại giận dỗi với ông. Tô Thừa Vận thầm nghĩ, “Chờ An An về rồi lại xử lý ngươi, nhất định phải chỉnh đốn đám này một phen tử tế, nhìn xem toàn là một lũ thế nào chứ! Phế vật, toàn là lũ phế vật, để nó xem, chẳng có một kẻ nào là dùng được!” Chẳng qua nhìn kỹ lại sẽ phát hiện, có niệm lực tồn tại ở nơi này, đầu óc ông ta lại trở nên bế tắc rồi, châu Vân Lai cũng có niệm lực? Nơi này là nơi nào? Không phải châu Vân Lai sao? Không, ta không muốn rời khỏi châu Vân Lai. Ta chỉ muốn trốn ở nơi này… Trong lúc ông ta tự lẩm bẩm, vẻ mặt vẫn thay đổi liên tục, một tay lại đưa lên túm tóc, hung tợn vò vò. “Tiền bối tiền bối, chỗ này của ta có một pháp bảo do tự tay đại sư tỷ luyện chế!” Trữ Tần móc ra một pháp bảo, dâng lên như hiến vật quý. Tô Thừa Vận ngẩng đầu liếc mắt một cái, con ngươi đỏ au đảo qua, sau đó giơ tay cầm lấy pháp bảo đó, “Ừ, là tay nghề của An An.” Trữ Tần thở phào một hơi. Hắn đại khái đã biết phải đối phó với Ma quân Phệ Hồn trước mặt thế nào. Cứ dùng danh đại sư tỷ dụ dỗ ông ta là được. Nhưng rồi sẽ có lúc mọi thứ dùng hết, mà ông ta cũng sẽ dần dần đỡ hơn, đến lúc đó sẽ không thể nào dỗ được nữa. Trữ Tần thầm lo nghĩ. “Đại sư tỷ, ngươi chừng nào mới có thể trở về, ngươi rốt cuộc đã đi đâu?” “Đám người Nam Ly đại sư giờ thế nào rồi?” “Hiện giờ Khương kiếm tiên cũng không rõ sống chết.” Rõ ràng mới trước đó không lâu, tất cả mọi người còn bình yên sống chung một chỗ, giờ mới qua bao lâu mà đã tan tác mỗi người một nơi. Đúng thật là, thế sự khó lường. Kẻ có thực lực yếu kém, căn bản không thể nắm giữ vận mệnh của mình trong tay. Dù có ẩn nấp kỹ đến mấy, rời xa khỏi phân tranh thế tục, cũng vẫn không thể có được an bình. Thời buổi loạn lạc này, căn bản không cho người ta cơ hội sống nào. Bọn họ sinh nơi hạ giới, có thể đến được đây đã không dễ dàng gì. Bây giờ, cũng chỉ đành đi được bước nào hay bước ấy mà thôi. Cùng lúc đó, Ma quân Phệ Hồn ra lệnh cho dựng hai pho tượng xong cũng đuổi luôn gia chủ nhà họ Sở đi. Ông ta cầm pháp bảo do cháu gái ngoan luyện chế, mỉm cười bước vào trấn Thanh Thủy. Ông ta dạo bước trên đường, rõ ràng chỉ có một tay, mà khí thế vẫn uy nghiêm đáng sợ, áo bào đen không gió tự động phất phơ, những hoa văn vàng kim đầy sống động, lượn lờ trên vạt áo đen của ông ta. Giờ phút này, trông ông ta như một quân vương đang đi thị sát lãnh địa của mình vậy. Đi được một đoạn, vẻ mặt Tô Thừa Vận lại càng kém hơn. Sắc mặt vốn nhợt nhạt đã hơi tái xanh, cả mặt đều âm u, hai chân mày nhăn chặt, như sắp thắt luôn lại với nhau. “Ta là kẻ đứng đầu một giới, cháu gái ngoan lại chỉ là một trưởng trấn?” “Đã vậy còn là một trấn nhỏ như thế này?” Nói xong, trong đầu lại nổ cái ầm, “Giới chủ? Ta là giới chủ sao?” “À, Tô sư tỷ từng nói, chờ ông của tỷ về, sẽ cai quản viện Giới Luật trong trấn Thanh Thủy của chúng ta, sau đó tôn ngài làm giới chủ, để ngài quản chúng ta.” Trữ Tần theo ngay sau bịa chuyện đầy trời, không ngờ lời chém gió như thế cũng lừa được Ma quân Phệ Hồn thật. Ông ta gật đầu, “Coi như nó có hiếu tâm.” Tô Thừa Vận chỉ là thuận miệng khen một câu bâng quơ, ngữ khí cũng không tính là tốt, nhưng trong đầu thì sung sướng lắm, còn ngọt hơn cả ăn mật.
Truyện Ấn Công Đức nói về Tô Lâm An và Mục Cẩm Vân đại náo hôn lễ của Thiệu Lưu Tiên, khiến bà ta nổi cơn thịnh nộ. Sự xuất hiện của Mục Cẩm Vân đã khiến Tiểu Thiền hoảng hốt vô cùng, nàng không biết rốt cuộc ai mới là ca ca của mình. Oán khí nổi lên ngút trời khiến Tiểu Thiền như sa vào ma hóa. Cuối cùng, Tô Lâm An đã tìm được phần cơ thể bị phong ấn của Thiên Ma. Dưới sức ép của Thiệu Lưu Tiên, Tô Lâm An phải nhanh chóng tìm cách đưa mẹ nàng ra, nhưng việc phá giải phong ấn phải cần đến cả sự phối hợp từ cơ thể của mẹ nàng. Thiên Ma bị phong ấn, giày xéo cả nghìn năm liệu còn có thể gắng gượng qua được ải này? Ngàn năm trước, khi tu chân giới hùng mạnh, ma giáo liên tục bị chính phái truy lùng đuổi giết ráo riết, Khương Chỉ Khanh — một kiếm tu của Tàng Kiếm Sơn, một trong những môn phái tu đạo hùng mạnh nhất — không may bị Ma giáo bắt giữ, lại được cháu gái của giáo chủ Ma giáo Tô Lâm An cứu giúp. Sau khi thoát khỏi Ma giáo, tu vi của Khương Chỉ Khanh đột nhiên tăng lên nhanh chóng, phi thăng thành thượng tiên. Sau đó Ma giáo bị đuổi cùng giết tận, Tô Lâm An trở thành người duy nhất may mắn còn sống sót của ma giáo. Khương Chỉ Khanh nhận lệnh đưa phân thân của mình cầm tiên lệnh trở về hạ giới để truy sát Tô Lâm An. Trước khi chết, nguyên thần của Tô Lâm An bị các oán khí từng chết trong tay nàng cắn nuốt, lại được một miếng ngọc vuông có khắc hình bồ đề cứu, cũng bị miếng ngọc đó hút vào. Khi đó nàng không hề biết, miếng ngọc vuông khắc hình bồ đề kia vốn là thần khí ấn Công Đức của thượng giới, Khương Chỉ Khanh vì muốn cứu nàng khỏi kết cục hồn phi phách tán vĩnh viễn không được đầu thai nên đã trộm nó, đắc tội với các tiên môn, chịu kết cục thảm hại. Ngàn năm sau, Tô Lâm An tỉnh lại trong hình hài một thanh kiếm đồng gỉ sét, bị ấn Công Đức giam cầm và không thể thoát ra được. Kể từ đó, nữ ma đầu Tô Lâm An oai phong môt thời phải sống nương nhờ vào thân kiếm sứt mẻ và phải hành thiện tích đức, làm nhiều việc tốt để thắp sáng ấn Công Đức thì mới có hy vọng được hồi sinh. Vấn đề là bây giờ nàng chỉ là một thanh kiếm mẻ, nguyên thần cũng không thể rời khỏi thanh kiếm quá xa, nàng đâu thể làm việc thiện tích đức cho được. Tô Lâm An quyết định sẽ dụ dỗ một người về làm “chủ nhân” dạy hắn tu luyện để hắn thay nàng làm việc thiện, thế nhưng lại chẳng có ai nhìn thấy nàng, người thường không, kẻ tu đạo cũng không. Trong lúc nàng tuyệt vọng thì lại gặp được Mục Cẩm Vân, một thiếu niên kiếm tu của một Tàng Kiếm không hề giống trong ký ức của nàng. Thiếu niên này bề ngoài thì thiện lương, sáng sủa nhưng vì muốn sức mạnh lại tự nguyện nuôi cổ Phệ Tâm trong người, đến một giai đoạn sẽ tự đoạn thất tình lục dục, máu lạnh vô tình lục thân không nhận. Bản chất của người này lại khốn nạn không từ thủ đoạn, thuần thục mánh khóe lừa lọc lại giỏi diễn kịch người tốt. Thế nhưng hắn lại là người duy nhất thấy được nàng, vì thế nàng đành phải nhẫn nhịn đi theo hắn để tìm cơ hội trở mình. Hành trình dài phía trước có những điều gì mới lạ chờ đón hai người? Có phải giữa hai người họ có một mối liên hệ nào đó không? Rốt cục Mục Cẩm Vân có quan hệ gì với kẻ thù kiếp trước của Tô Lâm An, Khương Chỉ Khanh? Có thể ban đầu bạn sẽ cảm thấy Tô Lâm An có vẻ hơi yếu đuối, hơi tiểu bạch thỏ trước mặt Mục Cẩm Vân, không hề tương thích, logic với hình tượng nữ ma đầu tác giả xây dựng đầu truyện. Nhưng như mình thấy, thứ nhất, Tô Lâm An trong hình hài một thanh kiếm mẻ vô tác dụng vốn đã yếu thế trước Mục Cẩm Vân, đối tượng để nàng nhờ cậy. Hơn nữa nàng vốn là một người thẳng thắn lại càng không đấu lại kẻ lắm mưu nhiều kế như hắn. Thứ hai, Tô Lâm An không hề liễu yếu đào tơ, bản chất nàng là kẻ mạnh, từng giết qua vô số người nên việc nàng không mạnh mẽ cưỡng ép Mục Cẩm Vân nhận chủ và làm theo ý nàng chẳng qua là do ấn Công Đức không cho phép nàng làm điều ác nếu nàng muốn hồi sinh thôi. Danh sách các truyện hay cho bạn đọc tiếpNguồn Sưu tầm
truyện ấn công đức