người thầy của tôi

Thầy là người cha thứ hai của tôi. Thầy dạy tôi kiến thức, truyền đạt bao bài học hay." Người Thầy vẫn lặng lẽ đi về sớm trưa. Dòng đời từng ngày qua êm đềm trôi mãi. Người Thầy vẫn lặng lẽ đi về dưới mưa, ngày ngày giọt mồ hôi rơi đầy trang giấy." Điện thoại: 024.62782663 trước ngày 15/10/2021 (ngoài bì thư ghi rõ Dự thi Cuộc thi viết "Người thầy của tôi"); hoặc gửi qua email: congtrithucthanhgiong@gmail.com. Về cơ cấu Giải thưởng, BTC sẽ trao 01 Giải nhất trị giá 5 triệu đồng; 01 Giải nhì trị giá 3 triệu đồng; 01 Bộ Giáo dục và đào tạo, Trung ương Hội Liên hiệp thanh niên Việt Nam, Công ty cổ phần Tập đoàn Thiên Long vừa phát động cuộc thi viết Người thầy của tôi nhằm ca ngợi nét đẹp người thầy trong công việc dạy học cũng như trong sinh hoạt đời thường, hết lòng vì đàn em thân yêu. Bài viết chia sẻ những câu chuyện, những kỷ niệm cảm động có thật về tình Vì vậy mà chúng tôi đang tìm cách tốt nhất để dạy dỗ, chúng tôi tin tưởng rằng bằng sự quan tâm và cảm thông sâu sắc, bằng tình cảm yêu thương chân thành của người thầy đối với học sinh, chúng tôi sẽ uốn nắn được các em đi đúng con đường, các em sẽ nhận NGƯỜI THẦY CỦA TÔI. Thầy tôi lặng lẽ tận phương trời nào. Thoáng đó đã 7 năm tròn, kể từ ngày Thầy tôi rời xa cõi tạm, bỏ lại huynh đệ tôi trơ trọi giữa đường trần. Không còn Thầy bên cạnh, tôi mới hiểu được thế nào là hụt hẫng, đơn côi khi mất điểm tựa tinh thần. Frau Sucht Mann Sie Meint Es Ernst. Trong những năm tháng còn đi học, tôi may mắn được học những người thầy cô tuyệt vời, họ đã cho tôi những bài học cuộc sống tuyệt vời mà tôi không thể quên được. Họ thực sự là những người góp phần giúp học sinh của họ nên người, phát triển đạo đức, kỹ năng sống hơn là chỉ dạy kiến thức phổ thông. Trong bài viết này tôi xin chia sẻ kỷ niệm về hai người thầy của tôi ở những năm học cấp hai. Năm tôi học lớp sáu và lớp bảy ở trường chuyên Nguyễn Tri Phương ở Huế, dù ba tôi không cho học lớp chuyên, nhưng tôi khá giỏi môn Toán nên vẫn được ba cho đi học lớp của thầy Bi, thầy giáo chủ nhiệm của lớp chuyên toán. Tôi được học chung với các bạn lớp Toán và kết quả học của tôi tại lớp của thầy không tệ tí nào, có những bài tôi còn giải nhanh gấp đôi thời gian các bạn lớp Toán làm, đặc biệt là các bài số học. Nhưng đến năm lớp 7, tôi bắt đầu ham chơi điện tử và trốn học thầy khá thường xuyên, lâu lâu tôi ghé lên lớp thầy học và chơi với các bạn, dù không nộp tiền học phí đến sáu tháng nhưng thầy vẫn không nói gì. Một thời gian sau, do ba tôi nghe méc lại chuyện tôi đi chơi điện tử nên ba đã đi tìm tất cả các quán điện tử ở thành phố để đem tôi về nhà, đó là lần duy nhất mà ba tôi đã tát tôi, dù “hụt”, nhưng tôi biết ba tôi giận tôi rất nhiều. Ba đem tôi lên lớp của thầy, và hỏi thăm thầy xem tôi có đi học và nộp học phí đầy đủ không. Lúc đó, tim tôi thực sự chộn rộn, vì sợ rằng thầy sẽ nói rằng tôi không đi học đầy đủ và không đóng học phí đến sáu tháng, nhưng thầy lại báo với ba tôi là cháu học đầy đủ và đã đóng học phí đủ. Tôi thực sự không tin nổi những lời mình nghe thầy nói và chả hiểu tại vì sao thầy làm vậy. Và tôi vẫn tiếp tục học thầy và đóng một trăm ngàn đồng học phí mỗi tháng. Cho đến hè năm lớp bảy, thầy mời gọi tôi ở lại sau lớp học và bảo với tôi “Này Dũng, hè ni mi về học lớp đặc biệt của thầy hấy, ở nhà thầy”. Nhà thầy ở đường xuống khu Vỹ Dạ, vườn rộng, và có một phòng học nhỏ, nhưng kỳ lạ là lớp học đặc biệt mà thầy nói chỉ có hai người là tôi và bạn Hưng béo, cháu ruột của thầy. Từ lúc tôi về học lớp đặc biệt đó, thầy chưa từng ngồi dạy tụi tôi một ngày nào. Lúc nào cả tôi và Hưng về tới, thầy liền bảo tôi “Dũng, con lấy sách bài tập ra, ra bài cho Hưng nó làm, rồi sửa bài cho nó. Hai đứa học đàng hoàng, thầy đi đánh cầu lông đây”. Lớp học đặc biệt diễn ra ba tháng với học phí ngàn đồng mỗi tháng. Và thực ra tôi đóng vai thầy dạy kèm cho Hưng, còn thầy Bi thì lặn mất tăm. Lâu lâu tôi lại được cô nấu cho cả hai đứa ăn vài bát mỳ tôm. Câu chuyện này, đến bây giờ tôi mới dám kể cho mọi người nghe, và tôi nghĩ ba tôi cũng không biết. Nhưng tôi thực sự mang ơn thầy, bởi lúc đó thực lực của tôi quá tốt, tôi chỉ là ham chơi mà thôi. Nhưng khi thầy bảo vệ cho danh dự của tôi, rồi cho tôi công việc dạy kèm để giúp cho bạn khác, thầy đã thực sự khơi gợi khả năng giúp đỡ và hỗ trợ người khác của tôi. Ba tháng kèm Hưng đã giúp thầy vừa lấy lại học phí sáu tháng đã mất, và còn rèn luyện cho tôi sự kiên trì với một cậu bé ngoan nhưng học không giỏi lắm là Hưng. Thế tôi mới hiểu cái khổ cực của thầy khi đứng trên bục giảng, còn tôi ở dưới đó không tôn trọng thầy lại đi học quỵt. Dù sau này tôi ít đi thăm thầy, nhưng thầy là người tôi không thể nào quên. Người thứ hai có thể kể đến là cô chủ nhiệm lớp cấp hai của tôi, cô tên là Hương, dạy môn hóa. Năm lớp sáu tôi được bầu làm lớp trưởng, đến năm lớp bảy do ham chơi nên tôi xin từ chức lớp trưởng. Kết quả học tập của tôi cũng bị ảnh hưởng chút xíu, nhưng điểm của tôi vẫn khá cao. Sau khi ba tôi phát hiện ra chuyện tôi đi chơi điện tử cả mấy tháng liền, ba tôi có gặp cô giáo, chả biết ba và cô bàn bạc thế nào, mà trong một buổi họp lớp những ngày sau đó, cô đã đích thân chỉ định tôi làm một vị trí mới trong lớp đó là lớp phó kỷ luật nhằm giúp lớp giữ kỹ cương trật tự. Có lẽ không có cái vị trí nào lại dạy cho tôi bài học sâu sắc hơn vị trí đó. Cả cô Hương và thầy Bi đã giúp tôi vượt qua cơn ham chơi của tuổi mới lớn, và giúp tôi trở thành người tử tế hơn. Cả ba tôi và hai thầy cô đều chưa bao giờ trách mắng tôi, mà họ chỉ trao cho tôi niềm tin và trọng trách để tôi tin vào bản thân và có trách nhiệm với mọi người và rồi sống có kỷ luật hơn. Thay vì bị dè bỉu, tôi được trao cơ hội, thay vì bị coi thường, tôi được trao sự tin tưởng. Sau này khi lớn lên, tôi thấm thía bài học về niềm tin, bởi không có ai là không có năng lực để làm được công việc, nhưng đôi khi vì họ không tin vào bản thân và mọi người không tin vào họ nên họ không có đủ dũng khí và quyết tâm để thực hiện. Thiếu niềm tin thì khó có thể thành ông được. Xin cho phép em gởi lời cảm ơn thầy cô! Sài Gòn, ngày 15 tháng 11 năm 2019. Mình có một người thầy là giáo sư người Hàn Quốc. Ông có cả công việc và sự nghiệp ở cả bên Mĩ và Hàn Quốc, bây giờ ông sang Việt Nam sống và hỗ trợ chuyên môn cho các trường đại học ở Việt Nam đến nay đã được hơn 6 năm rồi, và ông vẫn đang rất tích cực học Tiếng Việt. Trước đó, ông cũng đã đi qua hỗ trợ các nước như Philippin và Trung Quốc nói rằng thầy là một người siêu siêu "cute" giảng bài cho tụi mình, mà không biết diễn tả Tiếng Việt, rồi Tiếng Anh thì từ chuyên ngành ấy tụi mình chưa học hoặc có người quên bài. Thế là thầy cố gắng diễn giải bằng hành động. Ấn tượng nhất là có lần thầy diễn giải thuật ngữ "mót rặn". Chắc rằng, hành động tế nhị này mình không nên diễn tả cụ thể ra đây làm gì đâu nhỉ? Hôm ấy, tất cả mọi người được một bữa cười no học tiếng Việt, nói cũng giỏi, xịn sò lắm rồi ấy. Tuy rằng có nhiều câu còn chưa hiểu rõ ngữ nghĩa, nên là có nhiều tình huống dở khóc dở cười lắm. Có một buổi tối, thầy nhắn tin cho mình như này "bác T, sáng mai có rảnh kg? Ngày mai có thể ăn nhau được không? Ở cantin?". Nguyên văn đoạn tin nhắn của thầy. Thầy hay gọi mình là bác sĩ T, hoặc là cháu T, mình thì hay gọi thầy là bác Kyu cho thân mật. Còn, ý của cái từ "ăn nhau" ấy có nghĩa là ăn cùng nhau, thầy đang rủ mình đi ăn sáng cùng nhau. Lúc ấy, mình đang cười, vẫn chưa giải thích cho thầy về cái sai trong cách dùng từ "ăn nhau" của thầy đến sau này, thầy lại hẹn người khác, và khi người đó giải thích cho thầy hiểu cách thầy dùng sai từ "ăn nhau", thầy lên và trách mình, "đấm" cả mình luôn, tất nhiên là đấm giả vờ thôi nhưng mà cũng đau điếng. Vấn đề là, lúc này người ta mới chỉ giải thích cho ông hiểu nghĩa đen của từ "ăn nhau" thôi....Còn, nếu thầy mà biết nghĩa bóng của từ đó, cái nghĩa mà giới trẻ bây giờ hay dùng ấy...Chắc thầy giết mình mất, dạy cho tụi mình thì thường hay có hai từ để mắng tụi mình. Thầy bảo rằng, nếu chưa học, chưa biết, điều trị và chẩn đoán sai cho bệnh nhân, thì bác sĩ đó là "bác sĩ dại khờ". Còn, nếu đã học rồi, mà vẫn làm sai, không chẩn đoán được, không điều trị được, thì đó là "bác sĩ NGU"Thầy còn cứ nhấn mạnh chữ NGU ấy luôn còn bảo, cô giáo dạy Tiếng Việt đã nói với thầy là "người Việt Nam không thích bị gọi là ngu đâu bác Kyu à. Bác Kyu có thể bị ghét, hoặc thậm chí có thể bị giết vì nói người khác là NGU đấy!"Nói xong, thầy còn diễn tả hành động bị dao đâm vào người, rồi còn giả vờ chết nữa rồi, sau khi "sống lại", thì với một niềm tin sắt son và lòng dũng cảm tuyệt vời, "bác Kyu" vẫn nhìn thằng vào mọi người và nói "bác Kyu không sợ bị giết nhé, bác sĩ NGU!"Cũng được gần 2 năm rồi, nhưng mà mình vẫn còn nhớ những ngày đầu mới học với thầy, thầy giảng bài bằng cả tiếng Anh xen lẫn với Tiếng Việt. Đúng kiểu nói tiếng Việt như gió, từ nào khó alf đã sang tiếng Anh luôn. Mà tiếng Anh lại còn là tiếng anh theo giọng Hàn nữa chứ. Ui cha, nghe nó đau đầu lắm, khó hiểu nữa. Vì nhiều lúc không biết là thầy đang nói tiếng Anh hay là nói Tiếng Việt, nên là cứ ngồi suy nghĩ mà dịch mãi. Giờ thì học và nói chuyện với thầy nhiều rồi, nên thấy dễ dàng hơn còn có một người vợ tuyệt vời nữa, nhưng mà điều ấy có thể sẽ nói trong một bài viết khác, vào một dịp tháng là thầy về lại Hàn Quốc rồi, bỗng nhiên hôm nay muốn ngồi viết ra đây một vài dòng kỉ niệm với thầy! Chào các bạn, Bài sau đâu là của chi Đàm Lan, một nhà văn và nhà thơ ở Dak Lak, biết đến ĐCN qua chị Tôn Nữ Ngọc Hoa. Chị Đàm Lan có con đường văn nghiệp rất thú vị, như các bạn sẽ thấy trong bài sau đây. Chị đã in các tập truyên ngắn Hoàng Hôn Biển 1998, Mênh mông chiều vàng 2005, Lối Nhỏ 2006 và Sự Nhầm Lẫn 2008. Chào mừng chị Đàm Lan đến với Vườn Chuối chia sẻ thân ái , vui chơi cùng các anh chị em. Cám ơn chị Ngọc Hoa đã giới thiệu. Mong là mọi người sẽ được đọc nhiều tác phẩm khác của chị Đàm Lan. Bài sau đây của chị Đàm Lan nói về người thầy, người anh, của chị – nhà văn Ma Văn Kháng, nhân ngày sinh nhật thứ 73 của anh Kháng, Chúc chị Đàm Lan và cả nhà nhiều phút giây ngọt ngào trong Vườn Chuối. Mến, Hoành . Người thầy của tôi Tôi bước vào văn nghiệp một cách tự phát, không hề qua một trường lớp đào tạo nào. Trình độ học vấn lại dừng ở một nấc quá khiêm tốn cấp hai, nên ngoài viêc tự mày mò, viết nhiều, đọc nhiều thành quen khả năng tư duy, tiếp xúc và biểu đạt, thì tôi cần lắm những sự chỉ bảo của người di tôi đã thật may mắn, tự thấy mình có đủ duyên hạnh mà cuộc đời đã ưu đãi ban một sự nghiệp thuộc lĩnh vực nhiêu khê như viết lách, thì cần biết bao sự chỉ dẫn tận tình và tâm huyết. Nếu gặp được một người Thầy có đủ Tâm-Tài-Tình, ta sẽ vững tin bước tiếp, và sự lĩnh hội cộng với cố gắng của mình, ít nhiều cũng sẽ đem lại kết quả. Tuy tôi cũng đã nhận được đây đó đôi lời khích lệ, góp ý, nhưng phải đến lúc gặp được “Anh”, người thầy chân tình, thì tôi mới thực sự có niềm tin một cách vững vàng cho công việc và niềm đam mê của mình. Tôi muốn bày tỏ chút tâm tình của mình về Nhà văn Ma Văn Kháng. Một người Thầy, một người Anh lớn mà tôi thật may mắn hữu duyên được gặp. Vào tháng tám năm 1997. Tôi được Hội Văn Học Nghệ Thuật địa phương cho đi dự một lớp bồi dưỡng tại Hà Nội. Chúng tôi có tất cả hai mươi bốn người từ mười hai tỉnh thuộc miền núi tập trung về Trường Đảng bên dòng sông Tô Lịch. Trong hai mươi bốn ngày dự lớp, chúng tôi được chào đón các Bác, các Thầy đến thỉnh giảng như Bác Nông Quốc Chấn, Bác Nguyễn Đình Thi, Bác Hà Xuân Trường, Bác Cù Huy Cận, Bác Lê Phức, Cô Vũ Giáng Hương, Thầy Bằng Việt, Thầy Nguyễn Xuân Tấn, Thầy Tạ Ngọc Liễn, Thầy Hoàng Nam, và đặc biệt nhất với tôi là Thầy Ma Văn Kháng. Đặc biệt là bởi, duy nhất Thầy Kháng giảng đúng mạch tôi cần Văn xuôi. Tôi còn nhớ rất rõ. Hôm ấy ngày giảng của Thầy Kháng đúng vào ngày Hà Nội mưa như trút. Ngồi trong lớp nhìn ra ngoài trời sậm sịt, gió luồn tê tê ren rét. Nhưng điều đó không làm tôi bận tâm. Bởi những gì Thầy đang truyền dạy kia cứ như là nguồn nước mạch ngấm vào tôi vậy. Tôi nghe hết sức chăm chú, sự chăm chú của tôi không vuột khỏi sự tinh nhạy của Thầy, mà về sau khi đã chuyển sang cách xưng hô thân tình và gần gũi hơn, Anh đã nói “Lúc đó, anh cảm giác em như một cái cần ăng ten, hút hết sóng của anh vào vậy.” Trong giờ giải lao, tôi không còn chút e dè gì của một cô học trò tỉnh lẻ, đã trò chuyện, bộc lộ những ưu tư về nghiệp, Anh đã rất chan hoà, vui vẻ, thân tinh mà trao đổi cùng những lời vũ động đầy nhiệt huyết. Anh lại càng có vẻ chăm chút khi hỏi tôi “Em học trường nào ra ? Đại học Báo chí hay Xã Hội Nhân Văn?” “Dạ, cổng trường đại học xa vời với em lắm” “Vậy chắc cũng hết mười hai hả?” “Dạ, mười hai cũng chưa bước tới” “Trời! Vậy em học đến lớp mấy ?” “Dạ đến lớp chín thôi ạ” “Uổng quá, giá em được học cao lên chút nữa thì tốt quá.” Chắc lúc đó anh rất thương một cô học trò miền xa, học ít mà lại đa đoan nghiệp phận. Cuối buổi giảng, tuy mưa đã tạnh nhưng sân trường thì ngập nước. Anh trong chiếc sơ mi màu xanh nhạt, dắt chiếc xe Chaly bì bõm đi ra khỏi cổng trường. Tôi đứng nhìn theo, lòng vô cùng xúc cảm. Không chỉ là tình cảm lưu luyến và sự lo âu, mà còn là một niềm hối tiếc vì nghĩ sẽ khó có dịp gặp lại Anh. Mặc dù tôi đã có xin số điện thoại nhưng cũng tự biết mình không nên quấy rầy. Điều bất ngờ mà tôi không hề mảy may đoán trước được. Hôm sau, Anh đến trường, không phải là buổi lên lớp, cũng không phải có việc liên hệ với nhà trường, mà là “Anh đưa tặng tôi cuốn sách Trăng soi sân nhỏ” có chữ ký của Anh được gói trong một tờ giấy báo. Trời ơi ! Niềm hạnh phúc tuyệt cùng vỡ oà trong tôi, cho đến giờ nhắc lại, tôi vẫn dậy lến cảm xúc ấy. Ngay từ lúc đó, tôi đã biết, Anh là ngọn đuốc soi đường cho tôi. Lê Khôi Nguyên, Đàm Lan, Ma văn Kháng, Đinh thị Như Thuý, Lý văn Kèo 1997 Giếng mối Thầy-Trò, Anh-Em càng bền chặt qua những lá thư, cuộc điện. Và cũng nhờ anh đốc thúc và hết sức chăm sóc từ khâu bản thảo, làm bìa và in ấn, tôi mới ra được tập truyện ngắn đầu tiên, không đến đâu với một tác phẩm đầu tay, nhưng sự tiếp sức và củng cố niềm tin thì rõ ràng có hiệu quả. Anh luôn truyền đạt và chỉ dạy cho tôi những gì then chốt nhất của chuyện văn, chuyện đời. Không chỉ qua trao đổi, mà còn qua những tác phẩm của Anh dung dị mà súc tích, giàu hình tượng và ngồn ngộn chất sống. Đọc văn Anh không chỉ thêm hiểu biết về con người và vùng đất anh miêu tả, mà còn thấu được nhiều cái lẽ ở ăn của người đời. Qua đó toát rõ phong thái cốt cách của Anh, cho dù có rất nhiều tác giả không thể ứng với câu “Văn tức người”, nhưng với Anh thì đúng thế. Anh với lối sống hài hoà giản dị mà đường hoàng tư cách. Anh rất thật tình, và cái thật tình của Anh không tìm thấy sự thô vụng, tuế toá, mà thể hiện rất rõ sự chừng mục, tĩnh tại, khiêm nhã. Tháng sáu năm 1998, Anh vào mở trại sáng tác ở Đồng Đế-Nha nhận được tin, vội từ Banmê xuống thăm Anh. Anh em gặp nhau vui quá là vui. Chiều ấy khi anh Tô Đức Chiêu đi đón các nhà văn từ Hà Nội vào dự trại, anh bảo tôi đi cùng vì có ông Tô Hoài và một vài vị tên tuổi khác, ý anh muốn tạo cơ hội cho tôi tiếp xúc. Nhưng tôi bảo “Em về đây là để thăm Anh chứ không phải để gặp người nổi tiếng.” Và rồi, bên chiếc bàn con, anh với manh áo nâu sọc, chiếc quần đùi dài, nói với tôi những chuyện đó đây. Với tôi, đó là những phút giây giá trị. Chiều hôm sau thì tôi đi cùng Anh ra ga để đón những nhà văn, thơ ở khu vực miền Trung vào. Ai bảo là làm việc ở Hội Nhà Văn là sang cả. Cũng chỉ là một cảnh làm dâu thôi, lại còn lắm lắm những ong ve nữa chứ. Hình ảnh Anh ngồi trên gờ thành một bãi cỏ ở nhà ga để chờ tàu đến, sao mà…tôi không biết điền từ gì vào cho hợp cảnh nữa, chỉ biết dáng ngồi ấy, ánh mắt ấy cứ đọng mãi trong tôi. Cũng trong năm 1998 ấy, có một Hội nghị các nhà văn trẻ được tổ chức tại Hà Nội, trong đó có một số người cùng lớp bồi duỡng ấy. Tôi nhận được một lá thư của Anh, viết ngay khi anh đang dự Hội nghị, đại ý Anh bảo không nên tự ti và cũng không nên vội vàng, điều gì có giá trị thực sự thì sớm muộn gì cũng đến lúc được thừa nhận, và rằng người nhanh chân chưa hẳn là người thắng cuộc, nhất lại trong cái việc tay không đào quặng này. Tôi rất hiểu cái tình và lời nhắn nhủ của Anh. Tuy tôi cũng không có gì cấn cái chuyện Hội nghị ấy cả, nhưng được nhận sự quan tâm của Anh, tôi thấy mình lớn lên thêm một chút. Gần đây, Anh ra hai cuốn sách, Một mình một ngựa và Hồi ký. Tôi đọc xong hai cuốn, nhất là cuốn Hồi ký, thấy nao nao tâm cảm. Bởi chặng đường đời Anh đi qua sao quá nhọc nhằn. Có những đoạn kể, mà chắc rằng Anh đã cố chiết tự, nhưng vẫn đáu đẫm một đoạn đời vật vã. Có phải vật vã vốn là một yếu tố cần có cho một tài hoa. Bởi gần như là một mẫu số chung, những bậc tài hoa xưa nay đều có cuộc đời không bằng phẳng, mà hầu hết phải chịu những cảnh đời khắc nghiệt, không thế này thì cũng thế khác, có những người còn hết sức trầm luân khổ hạnh. Hoá công cơ cầu, bắt người tài phải chịu đau, như một người mẹ khi sinh con, phải đau, đau đến kiệt cùng thì đứa bé mới được ra đời khoẻ mạnh. Phải chăng đó vẫn là tính hệ quả của được-mất ? Giờ đây, Anh đã bước vào một chặng đường êm ả, an hoà với một tâm thế bằng an, thanh thoả, tuy thể chất không còn nhiều sức lực như xưa, nhưng Anh vẫn yêu từng ngày, vẫn sống từng ngày với từng chiu chắt niềm vui quanh mình. Vào mỗi lúc thời tiết khắc nghiệt, rét quá, Anh lại bảo “Giá còn trẻ thì chuyển vào Nam”, nhưng đó là nói vui thế thôi, làm sao Anh có thể giã từ mảnh đất đã có cùng Anh biết bao ngọt đắng. Lào Cai và Hà Nội. Hai chốn quê thân thiết của Anh, đã cùng Anh đi qua bao biến động thăng trầm, cũng là nơi níu giữ mảnh hồn và trái tim đa cảm của một Tâm-Tài-Tình. Vẫn biết tạo luật không bao giờ hoán đổi một chu trình thời gian, vẫn biết có những điều người ta không muốn mà vẫn đến, nhưng tôi chỉ thiết tha khấn nguyện một lời “Xin cho Thầy, xin cho Anh, xin cho Người những tháng ngày viên an, đủ để bôi xoá những gập ghềnh xưa ấy.” Anh Kháng ơi ! Nhớ ngày đầu gặp Anh, em đã nói vui rằng “Chịu khó làm học trò của Ma văn Kháng, may ra khá.” Và mãi mãi, em là một học trò nhỏ bé của Anh, không chỉ với nghiệp mà cả với đời. Người Thầy thân thương kính mến của em ạ ! Nhân sinh nhật thứ 73 của Nhà văn Ma văn Kháng 1-12-1936 – 1-12-2009 ĐÀM LAN Đàm thị Tuyết Lan 74 Y Jut TPBMT Email damlanbanme ĐT 0985183225

người thầy của tôi